Can Lộc quê mình

|

Bởi dào dạt Ngàn Sâu, Ngàn Phố Nên Sông La bến bãi dâng đầy Bởi Trường Sơn, Trà Sơn, Núi Hồng níu giữ Nên phía biển, phía rừng quấn quýt một vòng tay...

Xanh mát ngọn gió nồm thổi lên từ Cửa Sót

Ngọt câu ví ân tình đất phường vải Trường Lưu

Tứ diện công hầu quanh Rú Cài, Rú Bụt

Gái đẹp Thường Nga lay động những vương triều ...

Đây Thượng Trụ, Trảo Nha... vang bài ca Xô Viết

Đây Đồng Lộc linh thiêng, đường của mọi con đường...

Một dải đất từ đầu Mênh, cuối Sót

Đâu cũng có anh hùng, đâu cũng có thi nhân!

Khi Đặng Dung mài kiếm khuyết vành trăng

Lòng yêu nước cháy bùng muôn thế hệ

Dù đói rét, dù chìm trong khói lửa

Câu thơ tình Xuân Diệu cứ tươi xanh

Có nơi mô như Can Lộc quê mình

Đất chính khí nuôi lớn người chính khí

Gieo hạt chữ mọc lên rừng kẻ sĩ

Muối mặn gừng cay nên đậm nghĩa, đậm tình...

Dù đi đâu, dù ở phương nào

Dù hạnh phúc, em ơi em, hay dù khi đau khổ

Dù có hết, em vẫn còn nỗi nhớ

Dù mất hết, em vẫn còn quê mẹ

Bên sông Lam, Rú Hồng còn đứng đó

Dưới trời xanh, mẹ vẫn đợi, anh chờ...