Sông Cầu của tôi
Chia Thái Nguyên thành những gò đồi
Nuôi lớn từng búp chè mọng nhựa
Sông Cầu thở gió mát vào thành phố
Thành phố nhỏ xinh như thị xã
Khói Gang Thép vẫn đội mưa lên
Có rất nhiều tứ thơ đã được sinh ra
Cùng những mối tình dài lâu như con nước
Sông gồng mình gánh thuyền bè suốt một thời trận mạc
Trai Thái Nguyên lên đường mang theo giọt lệ của hồn sông
Thành phố nằm bờ Tây con sông
Trông về đằng Đông trập trùng biên ải
Ngược lên phía Bắc đá dựng lô nhô
Xuôi về phương Nam bắt tay Kinh Bắc
Cùng nhau tìm đến Kinh kỳ
Sông Cầu xoắn ngang nhưng thành phố chỉ một cây cầu
Lòng sông giấu biết bao đường ngầm thời chiến
Nước cứ trôi êm, con đường ngủ trong lời ru của nước
Bến Tượng còn kia thấp thoáng voi gầm
Tôi đi vớt một chút vàng trăng trên ký ức dòng sông
Tôi tìm lại em năm mười sáu tuổi
Em trong nước mà tôi không tới được...
Sông Cầu ơi!
------------------------
Ông ngoại
Kính dâng hương hồn ông
Con mắt mặt trời
Con mắt mặt trăng
Nhìn vào lưng ông.
Ông ngồi cúi mặt trong nhà
Bóng ngã xuống tàn tro lạnh lửa
Bà mất rồi nhóm bếp làm gì nữa
Con cháu tuột khỏi làng, rơi vãi tận đẩu đâu.
Đôi tay vật ngã trâu
Giờ nằm im trong bọc
Tập võ cả đời người
Bà đi, đành bất lực.
Trơ lại một thân già
Im lìm cong vóc núi
Bài ca thời đi hội
Chỉ còn ông giữ thôi.
Chum rượu xưa bà chôn
Ông bới lên vục bát
Rung cột nhà ông hát
Ầm ù lời đá rơi.
Đá cũng nhão ra rồi
Trăng sắc hơn lưỡi hái
Chum rượu trơ vỏ lại
Hố bụng vẫn còn vơi.
Ông ngồi ôm vỏ chum
Thầm thào lời đêm giá
Một con muỗi bay qua
Ông giật mình chum vỡ
Tàn tro tung trắng xóa
Hắt sáng bóng ông tôi.
Con mắt mặt trời
Con mắt mặt trăng
Nhìn vào lưng ông.
Cơn mưa ấy
Hình như mình
trượt ngã
trước khi mưa
Hình như anh
và em
cùng ướt
Mưa chẳng thể
già đi
hay trẻ được
Làn da rừng
ngày ấy
vẫn xanh xao.
Cảm nhận em
qua đường viền
khuôn mặt
Nước đẫm ngời
lạnh mát
thoáng tay run
Không gian nhòe
trong tiếng
thời gian vỡ
Ửng màu trăng
em sáng
tạnh mưa buồn.