P.N.Thường Ðoan

|

Nhà thơ P.N. Thường Đoan (bút danh đầy đủ là Phan Ngọc Thường Đoan), tên thật là Nguyễn Thị Thanh Bình, quê Vĩnh Long, hiện công tác tại Báo Văn Nghệ TP Hồ Chí Minh. Thơ của chị luôn nồng nàn sống, nồng nàn một niềm yêu da diết và cũng nồng nàn mất mát. Ở chùm thơ này, chị như đang trò chuyện với thời gian mong manh để vượt qua quá khứ, không định ở lâu với hiện tại nhưng mang đầy dự cảm những cuộc tái ngộ tương lai... Điểm đặc biệt trong thơ P.N. Thường Đoan là giàu nhạc cảm, phải chăng đó cũng là lý do nhiều bài thơ của chị đã được phổ thành những bản nhạc hay như Catinat Café sáng (từ bài thơ Buổi sáng), Nắng đầu đông, Đà Lạt cuối thu... P.N. Thường Đoan hiện là hội viên Hội Nhà văn V

Bên này Vàm Cỏ Ðông

tôi vẫn thấy chiếc xuồng ba lá

len bờ dừa nước

chở tràn trăng

trăng mười bốn nghiêng nửa vành nón lá

tay chèo em khua vỡ sóng lăn tăn

tôi vẫn thấy áo đen đầy khói súng

mảnh vá vai sậm giữa chiều rơi

ngoảnh nhìn lại chân trời thành phố

lòng rưng rưng tiếng ếch ộp ngậm ngùi

Vàm Cỏ Đông bên này vẫn thế

dòng sông xưa vẫn đỏ hai bờ

hàng dừa nước còn dài theo con nước

em nơi nào, trăng mười bốn năm xưa?

tôi vẫn nhớ bến đò em đợi

bụi ô rô níu chân khách thị thành

em quay đi giấu nụ cười tinh nghịch

giả vờ khoát bọt nước trên sông...

Vàm Cỏ Đông ơi... ai hát rát lòng

cho tôi nghẹn tiếng chim chiều nước lớn

cho tôi cảm ơn ánh trăng đêm muộn

sóng đôi dòng lạc mất tiếng chèo khuya.

Minh họa trang thơ :

Thành Chương

Buổi sáng dành cho tình cũ

buổi sáng dành cho anh lời mía ngọt

là cơn mưa rơi xuống hiên nhà

không có nắng cà phê màu xám

cơn buồn

vu vơ rớt đáy ly

cạn một ngày

tình trôi xa ngàn dặm

xa mười năm bông bí cũng rầu

xòe tay đếm

ngón tay không đủ số

nhân trăm lần tóc đổi màu đau

ta yêu nhau hàng khuy mất nút

ba phần trăng khúc khích lũng sâu

cong một nửa liềm

vui phút chốc

lá rơi đau

một vạt rừng chiều

nhòe rồi bóng xưa nụ cười cũng khác

soi gương gặp những đường ray

chiếc áo cũ nhắc khu vườn khờ dại

ơi sầu đâu chim còn hót đợi ngày

buổi sáng

mưa…

dành cho tình cũ

lời yêu buộc một lời thề

Sáng mưa

giá có một vòng tay ôm trong buổi sáng mưa này

giá có một bờ ngực đàn ông để em nép vào đấy

giá như có một đôi môi nồng cháy

lạnh lẽo sẽ tan đi…

giá như những buổi mưa sáng như hôm nay

đừng bao giờ tạnh

và mặt trời khoan rực lên nóng bỏng

để em vùi mãi trong chăn ấm

mơ điều không thể có...

để em đo sự trống rỗng trái tim mình

bằng khoảng không thênh thang căn phòng ngập gió

bằng những phần thừa chiếc giường rộng tênh

giấc mơ có mùi đàn ông vay mượn

giá như mưa cứ mãi dầm dề vào những buổi sáng

em còn có cớ yêu anh

còn có cớ mơ điều không thật

còn có cớ tha thứ mình

giá như đừng có những cơn mưa sáng vô tình...