Nguyễn Quang Thiều là người đa tài và thích làm việc. Mỗi lần gặp ông (trong thơ và ngoài đời), tôi thường có cảm giác đang đối diện với một con gấu lớn, không hiểu vì sao.
Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu.
Sáng Chủ nhật
Quả bóng bay hình cá
Tuột khỏi tay đứa trẻ hàng xóm
Bay vào phòng tôi
Nó chập chờn bơi
Mũi rúc vào giá sách
Tôi thấy nó lôi từ đó ra những con bọ
Không.
Đó là những chữ
Và nuốt chửng từng con
Giờ những cuốn sách đã được dọn sạch sẽ
Để bắt chúng ta viết lại.
Con đường
Đêm qua có một con đường
Hiện ra từ khoảng mờ sương giấc nồng
Một người biền biệt quê chồng
Giờ về rối tóc giữa đồng gọi tôi
Con đường xưa gãy làm đôi
Tôi buồn bên những ngọn đồi mây bay
Xin người trở lại chốn này
Vén mưa cho tỏ những ngày biệt ly
Dọc con đường thuở người đi
Tôi trồng tôi xuống những gì khổ đau
Một mai tôi có xanh màu
Lá xòe tay xóa vết nhàu thuở xưa
Con đường giấc mộng đêm mưa
Người về như thể cây vừa mọc lên.
Thư gửi những ma-nơ-canh trong một hiệu áo cưới ở Hà Đông
Tặng nhà thơ LƯƠNG TỬ ĐỨC
Không có ai đến cửa hiệu trong đêm khuya khoắt này
Những cô dâu của hôm qua đã trả lại quần áo, những cô dâu của ngày mai chưa tới
Những ma-nơ-canh không nói gì, chỉ mỉm cười, đưa tay mời gọi
Với tất cả không loại trừ một ai và cả lúc không ai
Họ nhìn những cô gái hạnh phúc bước vào cửa hiệu
Không phải những nhà tiên tri nhưng họ biết ai sẽ hạnh phúc, sẽ khổ đau, ai trở nên thù hận
Họ ghé tai nói thầm cho những cô gái đang đắm mê vuốt ve áo cưới
Nhưng hình như không ai nghe thấy gì.
Sao tất cả những ma-nơ-canh đều mỉm cười hạnh phúc?
Sao mỗi ma-nơ-canh không mang một gương mặt riêng cho mỗi số phận riêng?
Một ma-nơ-canh cười, một ma-nơ canh khổ đau, một ma-nơ-canh mãn nguyện, một ma-nơ-canh khóc
Để tất cả được quyền chọn lựa số phận của mình.
Một ma-nơ-canh trẻ nhất bóc lá thư đọc xong, mỉm cười, nàng nói:
- Chàng là một thi sĩ ngờ nghệch trong thị xã này nên chàng chẳng bao giờ biết. Tất cả những con người ở ngoài cửa hiệu này mới thực là những ma-nơ-canh.
Và một ma-nơ-canh đã già, thất nghiệp, từ lâu phải đứng trong góc cửa hiệu thiếu sáng khẽ thở dài và nói:
- Mọi bi kịch khởi đầu đều mang gương mặt cô dâu.
Minh họa trang thơ: NGUYỄN THỊ HIỀN