Thơ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh

|

Với người này thơ là sự dụng công miệt mài, từng con chữ được đào đi luyện lại như luyện quặng thì với người kia, thơ đến tự nhiên như hơi thở, như cuộc sống thường nhật. Có vẻ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh thuộc về người thơ thứ hai. Chị viết cho mình, về những gì gần gũi quanh mình bằng sự xúc động sâu lắng chân thành, có niềm vui và cũng có cả niềm đau. Thơ của chị mang đậm chất Nam Bộ, ăm ắp hoài niệm, nhiều liên tưởng độc đáo, thường bất ngờ bật ra những câu thơ đầy suy tưởng và quyến rũ.

Sinh ra ở Sài Gòn, quê gốc Cần Đước, Long An, từng là giáo viên dạy văn, Nguyễn Thị Ánh Huỳnh đã xuất bản ba tập thơ; là hội viên Hội nhà văn Việt Nam và đã được trao các giải thưởng thơ của Tạp chí Văn nghệ quân đội, Hội nhà văn TP Hồ Chí Minh...

Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu

Miệt vườn

má chôn cuống nhau em

vào tiếng cuốc

chiều miệt vườn gió lạc trong cây

đêm bị thương bởi tiếng đờn cò

chú Tư vuốt

ánh trăng thành tiếng nấc

miệt vườn

gan ruột ai xuống xề câu vọng cổ

khách thương hồ

ly rượu bốc mù sương

tiếng vạc sành xe thổ mộ

nhịp hồn xưa

gõ mõ suốt canh trường...

không ai là người dưng

khác làng cũng lối xóm

quầng mây thành bà con

người khuất mặt khuất mày tiên tổ

ổ chim trên bàn thờ

ly rượu uống tàn nhang

miệt vườn

cố hương của nỗi niềm vạn cổ

ai chưa biết thưởng thức nỗi buồn

có đi tới tận cùng châu thổ

cũng không tìm thấy miệt vườn

em là miệt vườn

anh bỏ quên

ngoài cửa sổ.

Cảm ơn con

Mẹ cằn khô nụ cười, nước mắt

May còn có con dạy mẹ học

Bao giờ

Cho mẹ bé lại

Bao giờ

Mắt mẹ mới lên ba, lên năm?

Để mẹ được nhìn thấy

Như con đang thấy

Dề lục bình trôi trên các mái nhà

Sấm đùng đùng giận vợ

Hạt mưa quẹt lửa bông mào gà

Những vì sao bò lên trời thành kiến

Mẹ đêm mang thai con mặt trời

Sao hôm bú tí trăng non

Cám ơn con

Mẹ đã sinh ra thân thể con

Nay con chợt sinh ra tâm hồn mẹ!

Khi em đội nón

Em muốn nói với anh về chiếc nón vải

Chiếc nón mà lúc ở xa anh bỗng nhớ giữa chừng

Em đội nón

Đội những phút giây lặng lẽ

Đứng chờ anh khi anh vắng trên đường

Gương mặt em lúc đội nón giống tượng đất suông

Tối nửa bên buồn buồn ngày nhật thực

Nhưng có chi tiết làm anh rất thích

Ấy là tóc em giấu đi vài sợi trắng

Phía xa ngoài nón

Là đường đi của thời gian

Là cánh cửa sổ trời mưa quên đóng

Những tối oi nồng những sáng mù sương

Là gian bếp thơm mùi hành tỏi

Ướp cả đời ta gia vị linh hồn

Lưu ký ức anh là chiếc nón vành khăn

Làm anh “nhớ Sài Gòn mây vỗ sóng”

Nếu đã phải không cùng nơi đứng

Xin anh hãy nhìn lên cao lúc rỗi rảnh

Có trời chung in dấu một vầng tròn...

Minh họa trang thơ : NGUYỄN THỊ HIỀN