Thơ Trần Hoàng Thiên Kim

|

Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn các bậc sinh thành, còn gọi là mùa báo hiếu. Mùa Vu Lan này, tôi tình cờ được đọc những bài thơ con viết về cha và mẹ dành cho con của Trần Hoàng Thiên Kim. Thông thường với những bài thơ này, người ta không bàn chuyện hay dở mà lắng nghe cái cách nó chạm đến trái tim mình. Và Kim đã đánh thức những vùng ký ức lam lũ mà kiêu hãnh về người cha, những lo lắng mơ hồ hiện hữu trong cuộc sống hiện đại khi người mẹ tìm về chốn bình yên trong hương thơm da thịt của con... Thơ Kim có chất, nồng nàn, bản năng và đầy cá tính. Thuộc nhóm hội viên trẻ nhất của Hội Nhà văn Việt Nam, Trần Hoàng Thiên

Thư gửi cha viết trong đêm Hà Nội

Thư cha viết:

“Cha biết con thức muộn, cha muốn đồng hành cùng con trong cuộc chạy đua thời gian

con hãy sống cho cả những niềm ước mơ của cha thời trai trẻ”

con cúi đầu trước trang thơ viết dở

nước mắt mằn mặn đầu môi.

Con sinh ra sau những năm chiến tranh

Chỉ biết mùi đạn bom, khi những hôm trở trời vết thương cha đau nhức

mẹ gục đầu vào hai bàn tay đầy mùi dầu cao xoa khắp thân thể cha

dáng mẹ gầy, đôi vai hằn vết chai quang gánh.

Nhà mình bao năm rồi vẫn giữ chiếc bi đông cha mang về từ chiến trường

lớp men đã ố màu, nắp đã chờn ren

cái quai đeo đã đứt

mẹ khâu lại cho con đựng nước mang theo ngày ngày vượt cánh đồng

Bàu Trai đến lớp

bạn bè con chung nhau chia khát

bây giờ nhắc lại chẳng đứa nào quên.

Con mang theo giấc mơ của cha ra phố

mang theo cánh đồng trăng rải lúa thơm vàng

mang theo ngọn gió Lào hong chiều cháy sém

mang theo sông Lam, Miếu Già long lanh triền cát

mong vết thương cha dịu đau mỗi bận trở trời

Cha ơi,

Hà Nội của những ngày cha chiến đấu khác bây giờ

Phố đẹp, nhà sang, những con đường thẳng tắp

Đồng đội của cha ai còn, ai mất

ai tìm về với Phố Nhà binh?

Con đã đi hết những địa danh cha chú thích trên những bức ảnh ngày xưa cha và bạn bè từng đi qua

vẫn Năm cửa ô, vẫn Ba sáu phố phường

vẫn tiếng chim chuyền cành, vẫn bầu trời xanh ngắt

cả tuổi trẻ của cha... cả vết thương trở trời đau nhức...

cả những bức thư đôi khi làm con tê buốt

vẫn đồng hành cùng con theo nhịp thời gian.

Viết cho con trai

Mẹ chỉ muốn về nhà thật nhanh

sau giờ tan sở

để ôm con trai vào lòng

để hôn tới tấp lên miệng con, mắt con, má con

hôn khắp cơ thể con để tận hưởng mùi hương của thịt da con

như tìm chốn bình yên sau bộn bề cuộc sống

Hỡi con trai bé bỏng

Những phút nghĩ về con mẹ bỗng thấy cuộc đời rạng rỡ

Mẹ tìm được giấc mơ có thật đã đến với mình

Giấc mơ có từ tuổi nhỏ của mẹ

Giấc mơ mang màu khói xám đồng quê đốt rạ sau vụ mùa bội thu

Giấc mơ bắt đầu từ chòm mây trắng rơi xuống ao nhà chở mộng mơ tuổi thơ của mẹ

Giấc mơ có cánh diều gấp bằng giấy đã úa màu thời gian trên con đê làng ngút gió

chiều đã sang từ bao giờ mà lòng mẹ còn đuổi theo ánh hoàng hôn với những hình thù của áng mây trôi về nơi xa

chiều đồng dao cả lời con sông hát...

Ngắm con lớn lên

Đếm từng ngày tiếng con bi bô gọi mẹ, đọc tên những đồ vật trong nhà

Đôi khi con kể những câu chuyện mẹ không thể hiểu nổi

Nhưng mẹ vẫn muốn lắng nghe con mà quên hết cả thời gian

Mẹ ngắm con cười

Mẹ ngắm con ăn

Mẹ hôn từng sợi tóc mỏng mảnh của con

Mẹ ngắm bàn tay bé xíu của con cầm nắm những đồ chơi xanh đỏ

Mẹ hôn lên bàn chân mềm mại của con bắt đầu những bước đi đầu tiên vào cuộc đời rộng lớn

Đôi khi mẹ ngồi như thế cả tiếng đồng hồ chỉ để nghĩ lẩn thẩn một ý nghĩ ngây thơ, rằng giá con cứ bé xíu thế này mãi để mẹ ấp ôm trong vòng tay

Con thuộc về mẹ

Con thuộc về mẹ

Con là ước mơ về một thế giới ngày mai có những điều mẹ tưởng tượng...

Hỡi con trai yêu quý!

Mai này con thành trai Hà Nội

Con nói giọng Bắc

Con biết hết những địa danh, những siêu thị, những nơi bán đồ chơi đẹp nhất Hà Thành

Con bé bỏng nhường kia mà trước tuổi thơ con mẹ bỗng nhiều âu lo

Mẹ sợ một ngày lớn khôn trong ký ức con không có thiên nhiên, tâm hồn con khô cằn cảm xúc trước cái đẹp của tạo hóa

Mẹ sợ những câu chuyện tuổi thơ của mẹ không đuổi kịp những ý nghĩ của con, dù con chỉ mới là cậu bé ấu nhi mẹ vẫn ẵm bồng sớm tối

Những nỗi sợ của mẹ, dẫu chỉ là xa xôi, cứ chạy dọc thời gian và không gian...

Có một đêm, mẹ nằm mơ gia đình mình quây quần trên một con thuyền gỗ

Đêm ấy Hồ Tây sóng hát bài ca hạnh ngộ cùng trăng sao và gió trời

Con của mẹ đã là một chàng trai trưởng thành trên mảnh đất Thủ đô hoa lệ

Mẹ bỗng bé bỏng trong cái ôm chầm của con vạm vỡ, rồi con chỉ về chòm sao Bắc Đẩu và thì thầm vào tai mẹ: Mẹ ơi, mỗi khi nhớ mẹ, con nhìn lên bầu trời trong xanh và đối thoại “Đó là chòm sao nuôi dưỡng tuổi ấu thơ và điều gì có ở tuổi thơ thì vẫn luôn còn mãi...”.

Minh họa trang thơ: ĐẶNG TIẾN