Một chiều về gió thổi lao xao
Lời của cây hay lời của gió
Vòm lá xanh run rẩy mời chào
Vườn cây lặng im như giữ điều bí mật
Chỉ nghe tiếng chim thỏ thẻ trong cành
Xa rồi chuyện đời một thời sôi nổi
Tìm về tĩnh lặng dưới tán lá cây xanh.
HÀ MINH ĐỨC
Đợi hoa
Kim - mộc - thủy - hỏa - thổ
Ngũ hành... năm chúng ta
Nhất - nhị - tam - tứ - ngũ
Bao vui buồn bầy ra
Xin một đêm mất ngủ
Thưởng trăng và uống trà
Xin một đêm rứt bỏ
Tương khắc và tương sinh
Xin một đêm cởi mở
Tương ngộ và tương đồng
Xin một đêm chảy sông
Lòng không mơ màng bể
Giữa bộn bề sương gió
Hoa bao giờ thực hoa?
ĐẶNG HUY GIANG
Từ biển bước ra
Em biết chăng nơi góc biển ta ngồi
ngàn năm trước anh từng khờ dại
hương trinh nguyên còn thơm mãi trong mơ
và anh biết sau một ngàn năm nữa
chính nơi đây anh lại dại khờ
Biển vẫn thức trắng đêm như đêm xuân ta thức trắng
gió vẫn vô ngôn như đôi môi ta không thời gian thốt nên lời
những ngôi sao xanh vẫn lẩn vào mây nhắm nghiền mắt lại
không ngôi sao cô đơn nào đủ can đảm hé nhìn đôi lứa xứng đôi
Từ biển bước ra nên trong máu anh là biển
xin cảm ơn em giây phút yếu lòng đã yêu biển như anh
khi mãi xa biển rồi còn điều này với em vẫn là bí mật
cô gái đến cùng anh ngàn năm sau lẫn ngàn năm trước
nơi sóng xuân tràn ngực biển đôi mình
cũng chính là em!
PHAN HOÀNG
Chợ mây trên núi
Bày ra giữa mùa sương
bà già quấn kẹo chỉ bằng sợi nhớ
những người đàn ông len lén mở
chiếc kén xinh xinh - mơ ước mọc ven đường
người bán su hào lim lịm giấc sương
cuồn cuộn khói trên nụ cười Di Lặc.
Đứng trước mây thấy mình đi lạc
ở một nơi không nhiều quá tiếng người
những triết gia trồng sương hình chiếc lá
những dân phu đội đầy gió lạ
bày biện ra, con cóc đá thở hơi sương.
Chợ bán mua những thứ rất bình thường
mình đến mua một nỗi niềm không ai bán
thả theo sương trôi đi bảng lảng
chợt thấy nảy mầm cái cây hình lá sâm.
LÊ QUANG TRẠNG
Ngày Tết
Ngày xuân như chén rượu đầy
Bạn ơi, cạn nỗi riêng này, với ta
Anh em ruột thịt trong nhà
Không chung chén rượu cũng là người dưng
Lòng vui thì uống rượu mừng
Lòng buồn thì uống để cùng thương nhau
Buồn vui trắng nửa mái đầu
Đời người đắng ngọt, nông sâu đã từng...
Bạn ơi, nâng chén rượu mừng
Bao năm bom đạn, biển rừng có nhau
Sóng cao chẳng nản tay chèo
Gian nan cũng chẳng đặt điều kêu ca
Gần xa, bạn đến thăm nhà
Mặn chua đĩa mắm, quả cà, cũng ngon
Làm thơ ở dốc Bồ Hòn
Câu khôn, câu dại, câu còn dở dang...
Niềm thơ đã chót đa mang
Còn mong của rỗi, tâm nhàn, được sao?
Bạn ơi, nâng chén rượu đào
Đắm say, bông bụt nghiêng vào mái hiên
Một trời
Một bạn
Một em
Một thơ
Với một nỗi niềm khôn nguôi...
Câu thơ như mảnh hồn người
Chắt chiu sương nắng một thời cho nhau...
TRẦN NHUẬN MINH
Rửa xuân
Đầu năm xuống sông Đà
vốc một vốc nước rửa mặt
thấy nước rần rần chảy dọc cơ thể
thấy mùa xuân cây vườn thức lộc
xuyến chi gọi mùa áo trắng phơi mây
Vốc lên vốc nữa
mắt sáng trời non Tản
ngọn Ba Vì đang tu trong mây
núi tinh luyện để thành tĩnh tại
gió vuốt ve vẫn đứng tạc trời
Mùa xuân mãi trẻ đời người toan già
chưa kịp hẹn trăng đêm đã gà gáy
chưa đính ước ngày, ngày đã hoàng hôn
vốc một vốc thấy tay đầy biển
thấy cả những mặt người cũ mới
Đầu năm ra sông rửa mặt
tôi rửa mặt mình hay vừa rửa trần gian
tôi vốc sông rửa bụi quá khứ
vốc lên sự thật rửa về ngày mai
TRẦN QUANG QUÝ
Xòe bàn tay
Chợ Kim em đợi
anh tới chợ Cầu
anh xuôi chợ Giầu
em lên chợ Bựu
Đường xa mịt mờ
ta thành mắc nợ
một kiếp tìm nhau
đời người chóng vánh
dưới bóng mây bay
như tỉnh như say
anh ngồi một mình
nói chuyện với tay
Ngoảnh đi ngoảnh lại
xòe bàn tay ngắm
nắm bàn tay cười
xuân thu đắp đổi
ngoài sông nước trôi.
ĐỖ CHU
Miền thơ ấu
Nghe mịn màng nhịp thở đất nâu
vẫn cảm giác của rất nhiều năm trước
Vị bùn hoai xộc lên thân thuộc
thoạt tiếng “quê” - sống mũi đã cay nồng
Cái ảo xanh ngời, cái thực hóa hư không
vật đổi sao rời bời bời ký ức
Lá cỏ sắc, chân bước cao thấp
lững thững theo mẹ vai bạc áo sờn...
Đất nhạt nhòa đất mờ mịt sương giăng
côn trùng tấu râm ran, cỏ giao mùa chát ngái
Vừa mới đấy thế mà khôn, mà dại
cánh đồng lặng thầm lòng mẹ bao dung
Đêm mênh mang đêm vọng đến khôn cùng
ám ảnh phận người những gồng những gánh
Nỗi giáp hạt thuở hồn nhiên ấm lạnh
một phần đời thấp thoáng,
phía nôn nao...
NGUYỄN TRỌNG HOÀN
Sapa
Gió mở toang ngực núi
Thổi bay áo lụa mây
Mướt mát trong nắng sớm
Một Sapa căng đầy.
Ngút ngàn xanh thung lũng
Cỏ phủ mịn Mường Hoa
Thác Bạc tựa dải yếm
Che ngực non hững hờ.
Bản Tà Phìn thấp thoáng
Men theo lưng sườn đồi
Cầu Mây như dải lụa
Thắt vòng eo đôi mươi.
Ngồi chợ tình vãn buổi
Hóng thiên hạ hẹn nhau
Có mối duyên chín ngọt
Cho lộc tình mai sau.
MINH THU
Xứ Chăm
Biển. Cát. Và gió
Ánh mắt Chăm đăm đắm
Vũ điệu Apsara nồng nàn...
Tháp đứng uy nghiêm
Thổi về phương xa tiếng hú dài mời gọi tìm nhau
Sao ta nghe thời gian thức dậy
Sao ta nhớ ta một thời thiếu nữ
trong veo nụ cười...
Linga và yoni bên nhau
Kiêu hãnh chân thành phồn thực
Tình yêu mãi là sự sống
Ai còn. Ai mất. Ai quên?
Tiếng trống ba ra nang, vang nốt trầm huyền hoặc
Thắp lên nào ngọn lửa
Chú chuồn chuồn mỏi cánh
Đậu mơ hồ trên vết rêu phong...
Im lặng tháp Chăm
Xin đừng lý giải lời yêu
Tình yêu - mãi mãi là bí ẩn...
PHẠM HỒ THU
Đường
Đường
Muôn vạn ngả
Lên trời
Xuống biển
Rẽ trái, rẽ phải,
Rẽ ngang...
Đường do con người vạch ra
Cứ đi, cứ bước
Sáng, tối, âm u mờ mịt
Không biết con đường phía trước
Đi về đâu
Hạnh phúc, đắng cay, ngọt bùi
Chông gai bùn lầy nước đọng
Cứ đi, cứ bước
Vẫn tin ở con đường phía trước
Một câu chuyện cổ tích...
HỮU ƯỚC
Mưa muộn
Rồi cũng chơm chớm lạnh
Đông
Quơ ngón
Không gian xòa kẽ tay
Thôi đừng dỗi,
cánh gió lãng du
Hanh heo được thể bài bây
Giãi thẻ chiếm chỗ
Chắn lối mưa
Mưa của đông xưa
Mưa của tháng cũ
Mưa ngày mình gặp gỡ
Mưa cái đêm em buông rơi mình
vào đáy ly người lạ
Lại ngỡ chỉ nhấp môi
Mưa dẫn lối chân trần
Thời gian vụn thủy tinh
Sớm nay
Nhặt sợi tóc gày nương bờ vai
Thả vào li ti bụi mưa
Biết là không muộn
ĐOÀN NGỌC THU
Khúc nhớ
Lạnh tan vào em
Ngấm vào thịt da mùa đông
Hơi ấm tựa lá
Khao khát - nhọc nhằn
Bủa vây em tiếng cười anh
Mùa thắc thỏm con đường lặng phố
Bước qua nhau rất vội
Chẳng kịp nhìn trong cơn mơ
Mỗi ngày một nỗi nhớ
Em tết thành sương
Đủ lấm gót chân
Bỡ ngỡ
Đốt một ngọn nến vụng về
Cháy lên thành lửa
Mùa trôi về anh
Chạm em...
TRẦN HOÀNG THIÊN KIM
Du xuân
Lộc biếc từng đơm nhức áo
núi in giấy mới chùng chình
ý nghĩ vượt vùng yên tĩnh
mây lành tạo tác đào phai
nơi này sót bụi mưa tháng chạp
lau sậy qua tay rức hơi người
ai hát lại bài ca vách núi
muôn lối mòn thui thủi vắt lên cao
trẻ con ùa vào
lòng ta
má hồng chân không mắt ướt
chiếc giỏ nan đựng đầy quả dại
ta mua về thêm nỗi bâng khuâng
năm tháng trổ ra hờn tiếc.
áo người một hàng lộc biếc
LỮ MAI
Bỗng
Như que kem đông lạnh
Như phim lúc dừng hình
Gió cũng thôi dào dạt
Lá chẳng còn rung rinh
Trước rất nhiều ghềnh thác
Thuyền buông xuôi mái chèo
Nương theo chiều con nước
Mệt thì đành buông neo
Riêng vầng trăng trên cao
Vẫn lung linh đáy nước
Bỗng mái chèo ai khua
Khiến sông bừng tỉnh giấc...
NGUYỄN THỊ HỒNG NGÁT