Trần Thị Huyền Trang sinh năm 1964, người Bình Định, là tiến sĩ chuyên ngành Văn hóa dân gian, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Ngoài làm thơ, chị còn là cây bút viết truyện ngắn có bản sắc; đã xuất bản ba tập thơ, hai tập truyện ngắn và nhiều sách biên khảo về đất và người Bình Định. Chị cũng đã giành nhiều giải thưởng văn học như giải A của Liên hiệp các hội VHNT Việt Nam cho tập thơ “Muối ngày qua” (2000); giải nhì cuộc thi truyện ngắn Báo Văn Nghệ (1998-2000).
Ánh sáng tặng Lộc
Minh họa: ĐÀO HẢI PHONG |
Suốt hai ngày mẹ hóa thành con chó đá
đợi con ra khỏi phòng thi
không dám nói lời chúc mừng vội vã
không nỡ rầy khi con bỏ cơ may
Dẫu có lúc mẹ mong con biết thích nghi
giữa cuộc người quá nhiều mánh lới
sự trung thực của con vẫn là thứ ánh sáng mẹ tôn thờ
thứ ánh sáng để hoa nói bằng hương để hương bay bằng gió
Con trai của mẹ ơi,
đường chữ nghĩa còn dài
bàn chân con đặt vào ngày mai bước đầu tiên
vấp váp mà sáng trong kỳ lạ
Đi đi con
không cần biết phía sau có một con chó đá
đứng lên nghểnh cổ vui mừng.
Đã lâu không soi gương
Đã lâu không soi gương
Để thấy mình khác mình mỗi ngày
Để nhận biết thời gian rắc lên mình ánh sáng hay bóng tối
Đã kịp biếu bà lão hàng xóm mấy lượt trầu trước khi bà hết tuổi
Đã kịp nói với người bạn bị ung thư đôi điều về cách chảy của dòng sông
sau khi lặn vào mạch đất
Mà sao khi không gặp lại người - hôm - qua
Ngày - hôm - nay trống tênh lơ lửng
Còn bao việc chưa làm
Gọi thợ dặm lại mái nhà dột trước mùa mưa
Tìm cho bà chị góa chồng một người biết chuyện trò
Tặng mẹ một ngày không lo lắng...
Này thời gian
Ngươi có hiểu thế nào là băng qua những quãng đường đầy bụi
Chợt áp môi trong vắt một chân trời
Ngươi có hiểu thế nào là nhen lửa bắc nồi
Ngắm con ăn nhìn con cười tít mắt
Ta cảm ơn những ngón tay trăn trở của ngươi
Trên trang viết ngổn ngang
Trên tóc ta chớm bạc
Hãy chỉ ta làm thế nào
Dừng đúng lúc một lời hứa suông với chính mình và người khác.
Lúc 0 giờ
Tiếng gọi lúc 0 giờ
là của gió
gió
lập cập lay cửa
rèm chưa buông mơ
tiếng gọi lúc 0 giờ
là của sông
sông
lặng lờ từng nhánh
rẽ đêm đặc quánh hai bờ
tiếng gọi lúc 0 giờ
là của hương
hương
nhẹ nhẹ luồn gối mềm
trái tim xa nhà
lăn lóc nhớ
nhớ một người bảo mình
Lọ Lem chải tóc
trước cả các loài hoa
nỗi nhớ ngồi dậy lúc 0 giờ
vấn tóc chờ trời sáng.